Vậy là ngày cuối cùng của tháng 9 cũng đã tới rồi. Vào ngày này cách đây 25 năm mình đã oe oe cất tiếng khóc chào đời. Hic, nhanh thật, giò mình đã bước sang tuổi 25 rồi. Tự nhiên thấy mình nhiều tuổi quá. Bằng tuổi này bạn bè mình ở quê nhiều đứa đã lập gia đình, co con cái cả rồi. Còn mình thì… đến giờ này vẫn chưa có lấy một mảnh tình…quấn cổ. Ôi, buồn quá, tủi thân quá, huhu.
Hôm sinh nhật mình cũng chỉ mời mấy người bạn thân thân cùng 2 tên phòng mình thôi. Vậy mà Quỳnh Anh thì ốm không tới được, Hằng sumô thì bận phải về gấp, mình cũng không gặp được (hôm đó mình vẫn phải đi làm mà). Dự sinh nhật mình toàn là các bạn nữ, mình đâu có chơi thân với đứa con trai nào đâu mà mời, bạn trai thì lại không có.
Hic, kể ra thì cũng buồn thật. Mình tự đi mua bánh sinh nhật cho mình, tự dẫn mọi người đi hát hò. Mấy đứa thắc mắc: sao không có con trai? Huhu, mình có chơi thân với đứa nào đâu mà dám mời mà mình cũng không muốn vì sợ làm phiền đến bọn nó hoặc bọn nó không thích rồi lại khó xử lắm.
Đây là lần đầu tiên mình tổ chức sinh nhật nhưng mình chẳng thấy vui gì cả, giá như không tổ chức cho xong. Từ bé tới giờ mình đã bao giờ tổ chức sinh nhật hoặc được ai tổ chức cho đâu. (Có lẽ mình không được may mắn như những người khác).
Mình cũng nhận được nhiều lời chúc mừng của bạn bè (và cũng chỉ là con gái thôi). Nhưng dù sao được mọi người nhớ tới là mình vui lắm rồi.
Điều khiến mình cảm động nhất là Liên, tuy bị ốm và rất mệt nhưng Liên vẫn xuống với mình. Đã từ lâu mình coi Liên như là em gái mình, người mình cảm thấy gần gũi, và có thể chia sẻ mọi điều. Hic, cảm ơn Liên nhiều lắm Liên à.
Ngày hôm đó với mình có lẽ vui ít mà buồn nhiều. Hic, mình không muốn nhắc lại và nhớ lại nữa. Mình không được thổi nến cũng không được ước gì cho tuổi 25. Nếu năm sau sinh nhật có lẽ mình không tổ chức như vậy nữa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét