Tìm kiếm Blog này

Thứ Ba, 19 tháng 10, 2010

LŨ ƠI ĐỪNG TỚI NỮA, DÂN TÔI KHỔ LẮM RỒI


Cơn lũ trước chưa qua, cơn lũ sau lại ầm ầm kéo tới. Người dân miền Trung lại tiếp tục gồng mình chống chọi với lũ dữ. Sao ông trời lại khắc nghiệt với họ như vậy? Sao cứ bắt họ phải khổ cực mãi như thế chứ?

Lũ không chỉ cuốn trôi nhà cửa, hoa màu, đồ đạc mà đau xót hơn lũ còn cướp đi cả những người dân quê lam lũ, chất phác quanh năm chân lấm tay bùn. Những người vợ mất chồng, chồng mất vợ, con cái mất cha mẹ... thật đau đớn và xót xa biết bao. Nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt người chồng vì khóc thương vợ bị nước lũ cuốn trôi, những đứa con với ánh mắt ngây thơ dườngnhuw chúng chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra khiến tôi không thể cầm được nước mắt. Rồi sắp tới các em sẽ sống ra sao?

Nước lũ bao vây khắp nơi, những ngôi nhà giờ chỉ còn nhìn thấy nóc. Nhưng có ai biết rằng trong những nóc nhà nhấp nhô trong nước lũ còn biết bao người đang chờ được cứu trợ. Hình ảnh những người dân dỡ mái nhà xin cứu trợ mới xúc động, mới xót xa làm sao.

Chiếc xe khách chạy từ Đắc Nông ra Nam Định tới huyện Nghi Xuân (Hà Tĩnh) thì bị nước lũ cuốn trôi ra dòng sông Lam mang theo 18 người mãi mãi không bao giờ được trở về với quê hương, gia đình nữa. Trong đó có cả những người dân quê tôi.

Tôi cũng như biết bao trái tim người con đất Việt luôn luôn hướng về nhân dân miền Trung và từng ngày, từng giờ cầu mong cho lũ nhanh rút để bà con sớm ổn định cuộc sống.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét