Ngày 20-11 năm nay để lại trong tôi thật nhiều cảm xúc. Đó cũng là 1 buổi sáng bình thường như bao buổi sáng khác nhưng trong lòng tôi lại đan xen nhiều cảm xúc khác nhau: vui, hồi hộp, tiếc nuối…
Trở lại trường – nơi tôi đã học tập suốt 4 năm đại học, được gặp lại các thầy cô trong khoa – những người đã tận tình dạy bảo tôi khi tôi mới chập chững bước chân vào đại học, được gặp lại bạn bè cùng lớp, lại được thấy những gương mặt thân quen, những nụ cười hồn nhiên và giọng nói trong veo của các bạn. Tôi cảm thấy thực sự hạnh phúc, đã lâu lắm rồi tôi mới có cảm giác này. Trở lại trường, gặp lại thầy cô và bạn bè cũ tôi như được trở về mái nhà thân yêu, bình yên của mình vậy.
Gặp lại các thầy cô, được nghe thầy cô hát, trò chuyện, tâm sự lòng tôi lại nghẹn ngào xúc động. Tôi muốn nói lời cảm ơn, tri ân tới tất cả các thầy cô nhưng tôi lại không dám nói lên lời. Có lẽ chẳng có lời nào có thể nói hết được công lao mà thầy cô đã dành cho lũ sinh viên chúng tôi.
Buổi lễ kỷ niệm diễn ra thật ấm áp tình thầy trò. Sau những tháng ngày xa cách nhưng dường như điều đó không làm cho mối quan hệ thầy trò trở nên cách xa. Trong số các thầy cô của khoa cũng có thầy cô sắp về hưu, cũng có thầy cô mới bắt đầu bước chân vào sự nghiệp giảng dạy nhưng tôi nhận thấy điểm chung ở tất cả thầy cô đó là lòng yêu nghè, tận tụy với công việc, tận tâm với sinh viên. Tôi sẽ không bao giờ quên được những bài giảng cũng như những lời dạy bảo của các thầy cô. Đó sẽ là những hành trang quý giá nhất giúp tôi vững bước trên đường đời. Chúc cho các thầy cô trong khoa Thư viện Thông tin luôn dồi dào sức khỏe, hạnh phúc và công tác tốt.
Cũng trong ngày lễ hôm đó tôi được gặp lại các bạn trong khoa. Lâu lắm rồi chúng tôi mới có dịp ngồi lại bên nhau, cùng nhau đi ăn, đi hát hò. Ôi, ký ức về thời SV nghịch ngợm, hồn nhiên lại ùa về trong tôi khiến lòng tôi xao xuyến, bồi hồi. Hôm đó tôi như được trở về với chính mình, trở về với những ngày tháng chúng tôi còn học chung với nhau dưới mái trường USSH thân yêu.
Tôi muốn níu giữ tất cả những khuôn mặt, những nụ cười, giọng nói và cả những trò đùa tinh nghịch của các bạn. Các bạn của tôi ơi, biết bao giờ chúng mình mới được “ngồi lại bên nhau” như vậy nữa ???
Trở lại trường – nơi tôi đã học tập suốt 4 năm đại học, được gặp lại các thầy cô trong khoa – những người đã tận tình dạy bảo tôi khi tôi mới chập chững bước chân vào đại học, được gặp lại bạn bè cùng lớp, lại được thấy những gương mặt thân quen, những nụ cười hồn nhiên và giọng nói trong veo của các bạn. Tôi cảm thấy thực sự hạnh phúc, đã lâu lắm rồi tôi mới có cảm giác này. Trở lại trường, gặp lại thầy cô và bạn bè cũ tôi như được trở về mái nhà thân yêu, bình yên của mình vậy.
Gặp lại các thầy cô, được nghe thầy cô hát, trò chuyện, tâm sự lòng tôi lại nghẹn ngào xúc động. Tôi muốn nói lời cảm ơn, tri ân tới tất cả các thầy cô nhưng tôi lại không dám nói lên lời. Có lẽ chẳng có lời nào có thể nói hết được công lao mà thầy cô đã dành cho lũ sinh viên chúng tôi.
Buổi lễ kỷ niệm diễn ra thật ấm áp tình thầy trò. Sau những tháng ngày xa cách nhưng dường như điều đó không làm cho mối quan hệ thầy trò trở nên cách xa. Trong số các thầy cô của khoa cũng có thầy cô sắp về hưu, cũng có thầy cô mới bắt đầu bước chân vào sự nghiệp giảng dạy nhưng tôi nhận thấy điểm chung ở tất cả thầy cô đó là lòng yêu nghè, tận tụy với công việc, tận tâm với sinh viên. Tôi sẽ không bao giờ quên được những bài giảng cũng như những lời dạy bảo của các thầy cô. Đó sẽ là những hành trang quý giá nhất giúp tôi vững bước trên đường đời. Chúc cho các thầy cô trong khoa Thư viện Thông tin luôn dồi dào sức khỏe, hạnh phúc và công tác tốt.
Cũng trong ngày lễ hôm đó tôi được gặp lại các bạn trong khoa. Lâu lắm rồi chúng tôi mới có dịp ngồi lại bên nhau, cùng nhau đi ăn, đi hát hò. Ôi, ký ức về thời SV nghịch ngợm, hồn nhiên lại ùa về trong tôi khiến lòng tôi xao xuyến, bồi hồi. Hôm đó tôi như được trở về với chính mình, trở về với những ngày tháng chúng tôi còn học chung với nhau dưới mái trường USSH thân yêu.
Tôi muốn níu giữ tất cả những khuôn mặt, những nụ cười, giọng nói và cả những trò đùa tinh nghịch của các bạn. Các bạn của tôi ơi, biết bao giờ chúng mình mới được “ngồi lại bên nhau” như vậy nữa ???